Chia sẻ của một cô gái bán hoa ở tuổi 33
Tôi là Ngọc Thị D., sinh năm 1979 tại một miền quê nghèo Phú Thọ. Gia đình tôi sống trong cảnh đói nghèo, cả nhà làm nông và chỉ đủ ăn. Chị em tôi không có điều kiện ăn ngon mặc đẹp hay học hành đầy đủ; chỉ học hết cấp 2 là phải nghỉ. Tôi đã cố gắng học nhưng đến giữa học kỳ 1 lớp 6, tôi phải bỏ học. Ngày đầu nghỉ học, tôi rất buồn nhưng phải kìm nén nỗi tiếc nuối khi nhìn mẹ.
Sau khi nghỉ học, tôi ở nhà làm ruộng cùng bố mẹ, trở thành lao động chính trong gia đình. Cuộc sống cải thiện nhưng vẫn rất khó khăn. Khi tôi 20 tuổi, bố mẹ ép tôi lấy một người đàn ông trong làng, lớn tuổi hơn tôi 3 năm, do có lời hứa giữa hai gia đình. Tôi, một cô gái quê mùa, không có kiến thức về hôn nhân, đã chấp nhận kết hôn sau 1-2 ngày gặp gỡ mà không đăng ký. Ngay sau đám cưới, tôi có thai. Chồng tôi ở nhà chỉ hơn tháng rồi phải đi nghĩa vụ quân sự 3 năm, với rất ít lần về thăm.
Trong suốt thai kỳ, tôi ở nhà một mình chăm con và làm nông cùng bố mẹ chồng. Mẹ chồng tôi rất ghét và đối xử tệ với tôi, nhưng tôi không dám cãi lại. Chỉ có bố chồng là tốt với tôi, nhưng ông mất vì ung thư phổi ngay sau khi tôi sinh con. Sau 3 năm chồng đi nghĩa vụ, vợ chồng tôi xin ra ở riêng và chuyển đến một ngôi nhà nghèo khó. Chồng tôi quyết định đi làm xa ở Sơn La, còn tôi và con gái lại lầm lũi ở nhà. Anh chưa bao giờ gửi tiền về cho tôi nuôi con và chỉ về quê một lần mỗi năm vào dịp Tết.
Vợ chồng tôi sống xa nhau lâu ngày và không thể liên lạc, khiến tình cảm ngày càng phai nhạt. Cuộc sống của mẹ con tôi rất khó khăn, bà nội không chăm sóc, còn bà ngoại thì nghèo. Trong hoàn cảnh chật vật và hôn nhân thiếu yêu thương, tôi đã dễ dàng bị lừa dối. Sau hơn ba năm chồng làm xa, anh dẫn về một người phụ nữ lạ và công khai sống như vợ chồng trước mặt tôi. Mẹ chồng không phản đối, thậm chí còn tổ chức đám cưới cho họ, khiến tôi đau khổ và muốn tự tử cùng con.
Sau những tháng đau khổ, tôi nhận ra con gái cần tôi nhiều đến mức nào và không thể cướp đi sự sống của cháu. Sau khi cưới, chồng tôi không còn quan tâm đến hai mẹ con, tôi trở nên xa lạ với gia đình chồng. Dù đã cưới hỏi, tôi vẫn phải về nhà bố mẹ đẻ cùng con. Gần 3 năm qua, gia đình chồng chưa một lần thăm chúng tôi. Sống trong cùng một làng, họ như đoạn tuyệt với mẹ con tôi. Tôi không trách cứ ai, chỉ coi đó là số phận buồn tủi của mình. Quay về nhà bố mẹ, tôi sống cùng họ và em trai, làm ruộng để nuôi con ăn học trong hoàn cảnh thiếu thốn.
Một ngày, trên đường ra ruộng, tôi gặp một chị cùng làng thường lên Hà Nội. Chị tốt bụng giới thiệu tôi xuống thị xã Sơn Tây làm rửa cốc chén cho quán cà phê với lương 1,5 triệu đồng/tháng. Dù phải xa con gái nhỏ đang học lớp 5, tôi quyết định đi làm xa để có thêm thu nhập cho gia đình. Mọi người trong nhà đều ủng hộ quyết định của tôi. Mỗi sáng, tôi đếm từng ngày, mong 18 tháng cải tạo ở trung tâm nhanh chóng trôi qua.




Source: https://afamily.vn/tam-su-cua-mot-gai-ban-hoa-tuoi-33-20120410101533105.chn